NGÓN TAY MÌNH CÒN THƠM MÙI OẢI HƯƠNG
Du ký Châu Âu
Tủ sách Tuổi Trẻ- NXB Trẻ
In lần thứ nhất 11-2006
In lần thứ hai 01-2007




  Đôi nét về cuốn sách
  Nhận xét của báo chí
  Một vài trích đoạn
  Mua sách ở đâu

 
Đôi nét về cuốn sách

Bìa 1: In lần thứ nhất


Bìa 1: In lần thứ hai


Ảnh tác giả bìa 4. In lần thứ nhất


Ảnh tác giả bìa 4. In lần thứ hai


Cuốn sách là kỷ niệm thời du học Anh của tôi, với những cảm xúc của một người trẻ tuổi khi quan sát những nơi mình đặt chân đến. “Ngón tay mình còn thơm mùi oải hương” viết về mười bốn nước Châu Âu- Anh, Áo, Bỉ, Đức, Hà Lan, Hi Lạp, Liechtenstein, Pháp, Scotland, Tây Ban Nha, Thụy Điển, Thụy Sĩ, Xứ Wales, Ý. Dưới mắt nhìn của tôi, Châu Âu hiện lên với những tương phản khiêm tốn và kiêu hãnh, sôi nổi và êm đềm, gần gũi và lạnh lùng, hội hè và trầm mặc, hiện đại và quê mùa, giản dị và xa hoa, mơ màng và tỉnh táo… Một Châu Âu còn vương vấn mãi trong tôi như mùi hoa oải hương còn thơm trên ngón tay…

Ngô Thị Giáng Uyên, TPHCM 11-2006



MỤC LỤC

LỜI GIỚI THIỆU

Những câu chuyện kể của Uyên
(Nguyễn Trọng Chức- Báo Tuổi Trẻ Cuối Tuần)

CHÂU ÂU
Đi uống cà phê
Những giấc mơ chưa hết
Hoa xứ người ta
Phố yêu

ANH

London ngày không sương mù
Một ngày ở thành phố “Anh” nhất nước Anh
Đi tìm dấu vết The Beatles
Một lần đến Notting Hill
Manchester những ngày gió
Quê quán tôi xưa…
Bóng đá Anh, một năm nhìn lại
Lộng gió Devon
Nhà mình ở Southampton

ÁO

Giáng sinh trắng
Hoài Vienna
Người ở thành phố lạ, ngày cuối năm

BỈ

Brussels, ngôi làng thủ đô

ĐỨC

Những mái nhà cổ tích, vườn bia và sauerkraut

HÀ LAN

Sông nước Amsterdam

HI LẠP

Ngàn năm Athens
Đảo Evia và mùa thu Địa Trung Hải

LIECHTENSTEIN

Liechtenstein, nhỏ bé và bình yên

PHÁP

Paris ẩm thực
Này hoa Paris…

SCOTLAND

Nhớ những ngày Edinburgh Festival

TÂY BAN NHA

Barcelona, Barcelona
Biết đâu, Lloret de Mar…

THỤY ĐIỂN

Lịch lãm Stockholm

THỤY SĨ

Ngón tay mình còn thơm mùi oải hương
Lucern, phố cổ muôn màu
Braunwald, phố núi đầy sương…

XỨ WALES

Làng mạc êm đềm

Ý

Ăn Ý
Verona, phố xá mơ màng

THAY LỜI KẾT




Nhận xét của báo chí
BLOG CỦA BẠN ĐỌC VIẾT VỀ CUỐN SÁCH

Blog của darkmouse (Trung), 07-12-2006
Hông biết oải hương là gì vậy ta? Một loại nhang muỗi thì phải?

Blog của Kaze (Uyên), 04-12-2006
...bầu trời trong những ký sự nhỏ, thảy đều cao, xanh và rộng quá!

Cách đây không lâu, tôi có phát hiện ra trên Internet có khá nhiều bài cảm nhận của các bạn độc giả về cuốn sách của tôi. Hôm nay tự nhiên tôi nổi hứng nảy ra ý định gửi email cảm ơn đến các độc giả đã viết cảm nhận đó, đồng thời xin phép từng người được dùng những bài này để đưa lên trang web www.ngothigianguyen.com

Xin được "mở hàng" bằng bài viết sớm nhất (mà tôi tìm được) của bạn Kaze, viết ngày 4-12-2006. (Sách của tôi chính thức được giới thiệu vào ngày 1-12-2006, công nhận bạn Kaze giỏi ghê). Đoạn cảm nhận của Kaze rất hay, hay hơn tôi viết luôn đó, xin được trích một phần "Với mình, đây là 1 tập du ký trong trẻo, xanh màu xanh của bầu trời châu Âu, với nắng vàng dát lối và những cành hoa lơ thơ ngả bóng trước hiên nhà, yên bình và tĩnh tại. Đọc xong, lại mơ về những dòng sông êm đềm trôi, những vườn hoa rộng lớn, những lâu đài cổ kính, những bảo tàng uy nghiêm; mơ về phiên chợ ở một tỉnh lẻ đầy sắc màu, với tiếng ào ào lao xao chộn rộn như ở bất cứ cái chợ nào trên quê mình"

Tình cờ, Kaze cũng tên Uyên, và là bạn của một người bạn tôi (anh chàng onesmerry đã chịu khó "quảng cáo" trang web của tôi trong phần comments đó mà :)

Một số bài phỏng vấn & giới thiệu mới nhất


* Đầu năm 'dạo chơi' cùng 2 tập tản văn thú vị, Evan- VNExpress, 23-2-2007

* Khát khao hiểu biết, tự tin tìm việc khó mà làm, Tuổi Trẻ Xuân, 18-2-2007

* Hôm nay, tái bản cuốn sách "Ngón tay mình còn thơm mùi oải hương", Moingay1cuonsach.com.vn, 8-2-2007

* Phỏng vấn trên Radio Online NST Kỳ 7- Lời chào Xuân Đinh Hợi, Tuổi Trẻ. 7-2-2007

* Giáng Uyên, "trái tim nóng rất hồn nhiên" , Netteen, 30-1-2007

*Cuốn sách hay tuần thứ 5, "Ngón tay mình còn thơm mùi oải hương". Moingay1cuonsach.com.vn, 28-1-2007

* Họ trẻ, tài năng và... đẹp" , báo Người Lao Động Cuối Tuần, 31-12-2006

* Ngón tay mình còn thơm mùi oải hương, Báo Doanh Nhân Sài Gòn Cuối Tuần, 15-12-2006

* Đi và viết, Báo Phụ Nữ, 12-12-2006

* Du ký cùng Giáng Uyên , báo Sài Gòn Giải Phóng 12 giờ, 11-12-2006

* Ngón tay mình còn thơm mùi oải hương", Báo Người Lao Động Chủ Nhật, 10-12-2006

* Cô gái thích đi và viết, Báo Phụ Nữ Chủ Nhật, 03-12-2006

* Vương vấn mùi oải hương" Báo Tuổi Trẻ, 01-12-2006

* Hành trình vạn dặm của cô gái 25 tuổi", Radio Online. Báo Tuổi Trẻ. 20-11-2006

* Tôi không thích được gọi là thế hệ 8x hay @, Báo Thể Thao Văn Hóa, 31-10-2006

Thật thú vị nhận ra đằng sau ngôn từ giàu chất văn học, các bài viết của Uyên còn chứa đựng nhiều nhận xét sâu sắc, nét đẹp tế nhị mà dưới mắt người khác tưởng chừng như bình thường.


Trần Trọng Thức
Báo Doanh Nhân Sài Gòn- Cuối Tuần



Uyên không chỉ kể chuyện theo kiểu mắt thấy tai nghe mà lôi cuốn, dẫn dắt người đọc qua mắt nhìn náo nức, say sưa khám phá và những cảm nhận tinh tế trước vẻ đẹp muôn màu của nơi chốn cô qua


Đỗ Ngọc
Báo Phụ Nữ Chủ Nhật



Những trang viết của Uyên thể hiện rất rõ hai mảng đối lập - điều gì đó rất trẻ thơ và cái trăn trở nghĩ suy của người lớn

Nguyên Trần
Báo Thể Thao-Văn Hóa



Trên những chặng đường đi qua, Uyên khám phá không chỉ vẻ đẹp mê đắm của thiên nhiên, sự quyến rũ của những công trình kiến trúc cổ xưa, mà còn khám phá cả những món ăn thức uống ngon lành và hấp dẫn

Nguyễn Trọng Chức
Báo Tuổi Trẻ Cuối Tuần




Một giọng văn đầy những rung cảm mênh mang mênh mang nhưng lại cực kỳ tỉnh táo, lạ lắm thay!


Lê Khắc Thi
Báo Sài Gòn Giải Phóng




Giáng Uyên là ai mà thường hay vi vu “sống ở nơi khác”, hay kể về “nơi chốn tôi qua” vậy? Hẳn là… con nhà giàu? Giàu chi không biết, nhưng có thể nói Uyên giàu xúc cảm thẩm mỹ. Mà lại không muốn giàu riêng, cứ thích chia cho người khác.

Bình Phương
Báo Kiến Trúc Nhà Đẹp



Uyên đi, suy ngẫm và yêu tất cả những nơi cô đã qua bằng tất cả sự tinh tế và phóng khoáng trong tâm hồn của một cô gái phố thị mê rong chơi...

Kim Quang
Báo Nhịp Cầu Đầu Tư



Một chuyến du lịch Châu Âu qua hình ảnh lãng mạn, đầy chất thơ và câu chữ bay bổng… Cứ như thể bạn đang mơ… Những giấc mơ chưa hết ngay cả khi bạn gấp lại trang cuối cùng...

Tủ sách Tuổi Trẻ




Một vài trích đoạn
... Trích "London ngày không sương mù"

Rồi cũng từ chiếc TV căn phòng khách sạn ấy, chỉ ngày hôm sau khi vừa về từ chuyến đi thăm ngôi làng Địa Trung Hải êm đềm, thấy phóng viên đang đứng nói về một vụ khủng bố, tôi ngồi vừa nghe vừa gặm thịt gà một cách thờ ơ, có lẽ lại một trong những vụ đánh bom như cơm bữa ở Palestine hay Israel chứ gì. Nhưng bóng những ngôi nhà gạch đỏ quen quen thấp thoáng sau lưng phóng viên làm tôi bật dậy “Hình như London”… và ngây người nhận ra đúng là London thật.

Chiếc xe buýt 96 anh Hùng vẫn đi học mỗi ngày chỉ còn là một đống sắt vụn bốc khói. Trạm Liverpool Street, nơi tôi từ bến xe điện ngầm xuống bắt xe lửa đến sân bay Stansted đi Tây Ban Nha chỉ mới cách đó hai ngày, tan nát vì khói lửa. King Cross St. Pancras, nơi tôi và Alastair, bạn thân nhất ở Anh, hay đi xe lửa về chơi nhà ba mẹ anh ở Harpenden, toàn những người đầy máu đang hoảng loạn chạy khắp nơi. Những cái tên địa danh quen thuộc. Chỉ mới hai ngày, tôi đã trải qua bao nhiêu cảm xúc khác nhau cho thành phố ấy: vừa vui mừng hồ hởi hôm qua, hôm nay đã run rẩy, sợ hãi, thương xót, lo lắng. Lúc ấy, tôi mới biết tôi yêu London đến chừng nào, dù mỗi lần đến đó phải nhịn ăn nhịn uống vì vật giá đắt đỏ, đầu tắt mặt tối vì công việc, chạy ngược chạy xuôi cho kịp chuyến xe, dù thành phố có thờ ơ không biết tôi là ai, tôi từ đâu đến...


(còn tiếp)


... Trích "Verona, phố xá mơ màng"

Tôi đi bộ một mình về chỗ trọ sau một ngày lang thang mỏi chân, băng qua cây cầu cong cong đỏm dáng ban sáng với những ngôi nhà xưa mái ngói ửng hồng có những ô cửa sổ hình chữ nhật soi bóng xuống sông Adige trong xanh. Xung quanh vắng lặng đến khó tin, có lẽ tất cả du khách đã ở hết khu trung tâm thành phố. Những cây tùng cây bách vẫn reo trên mái nhà và những sườn đồi thoai thoải, nhưng cảnh hoàng hôn buông xuống đẹp huy hoàng hơn ban sáng gấp nhiều lần. Ánh mặt trời miền Bắc nước Ý nhuộm cảnh vật một màu óng ả như tơ tằm, như mật, như dầu ô liu nguyên chất, như vàng ròng, hắt xuống mặt nước lăn tăn lấp loáng. Tôi nhìn buổi chiều Verona mơ màng, quên mình đang ở một xứ sở có thực.

Song tiếng xe Vespa rồ ga của cô nàng có gương mặt thanh thoát như thiên thần đang đội nón bảo hiểm phóng vù vù làm tôi giật nảy mình, nhận ra đã đến con hẻm nhỏ dẫn vào nhà trọ Biệt thự Francescatti và mình không phải đang ở trong chuyện cổ tích mà đang ở Ý, “thủ phủ” của những quái xế chạy xe ẩu nhất thế giới. Nhưng có hề chi, đối với tôi Verona vẫn mãi là phố xá mơ màng với những ngôi nhà mái ngói tường vôi in vết thời gian, ban công xinh xinh nhà Juliet và cảnh hoàng hôn nhuộm dòng sông Adige vàng óng ả làm “có người lòng như nắng qua đèo” (*)…



...Trích "Paris ẩm thực"

Có một câu nói vui truyền miệng của dân châu Âu: thế giới là thiên đường nếu tất cả cảnh sát là người Anh, đầu bếp là người Pháp, thợ máy là người Đức, người tình là người Ý và tất cả mọi thứ được sắp đặt bởi người Thụy Sĩ. Ngược lại, thế giới là địa ngục khi tất cả cảnh sát là người Đức, thợ máy là người Pháp, người tình là người Thụy Sĩ, đầu bếp là người Anh và tất cả mọi thứ được sắp đặt bởi người Ý

Đang sống và học tập ở Anh, tuy không đến nỗi phải than vãn về những món ăn của các đầu bếp Ănglê nhưng vốn có “tâm hồn ăn uống” và vốn mê đồ ăn Pháp, nhân nghỉ lễ Phục sinh tôi làm một chuyến qua Paris ngay để ăn uống thỏa chí một tuần.

Văn hóa ẩm thực VN ảnh hưởng rất nhiều từ người Pháp, dễ thấy nhất qua thói quen uống cà phê buổi sáng (trong những tấm postcard Paris bán cho du khách trên đường phố, bên cạnh những tấm ảnh chụp tháp Eiffel, Khải Hoàn môn, sông Seine… có những tấm ảnh chỉ chụp những tách cà phê bốc khói nghi ngút). Dân Paris trước khi đi làm thường uống cafe express - cà phê đen có hoặc không có đường trong tách nhỏ, cafe au lait - cà phê pha thật nhiều sữa nóng uống trong những tách lớn, có khi to bằng chén ăn cơm, và cafe crème - thức uống đặc trưng Pháp với cà phê pha kem sủi bọt nâu thơm lừng. Trong khi người Anh ăn rất nhiều vào buổi sáng với thịt heo muối, trứng ốpla, xúc xích, bánh sandwich nướng..., người Pháp ăn sáng nhẹ, thường là bánh mì baguette, giống y bánh mì VN nhưng nhỏ và dài, kẹp xà lách, thịt jambon và bơ. Khác với những gì ta thường nghĩ, dân Paris không ăn bánh sừng trâu (croissant) mỗi sáng mà chỉ dành cho những ngày cuối tuần.

(còn tiếp)


... Trích "Giáng sinh trắng"

Tôi không muốn kể lại vì sao tôi đã bị mất cắp trên chuyến xe buýt ấy, toàn bộ ba lô trong có hộ chiếu, hai máy ảnh, thẻ sinh viên, toàn bộ tiền mặt để dùng trong chuyến đi và rất nhiều quà Noel cho gia đình bạn tôi. Cảm giác bàng hoàng khi khám phá ra điều ấy làm tôi giận đến nghẹt thở. (Sau này xem phim “Vòng quanh thế giới trong 80 ngày” bản mới của Disney, đoạn nhà khoa học khờ khạo người Anh Phileas Fogg bị lừa lấy cắp hết hành lý ở San Francisco ai cũng cười rộ lên trong khi tôi buồn thiu vì nhớ lại hoàn cảnh tệ hại tương tự của tôi ở Innsbruck). Tôi không còn một mẩu giấy tờ tùy thân; thẻ tín dụng, thẻ ngân hàng mang theo để rút tiền cũng mất nốt và trong túi chỉ còn lại vài euro tiền xu đủ để ra buồng điện thoại công cộng gọi về ngân hàng ở Anh báo hủy thẻ.

Anh chàng cảnh sát trẻ ở đồn cảnh sát thành phố có khuôn mặt hiền lành, hai má bầu bầu phúc hậu. Anh chăm chú nghe những câu nói rời rạc vô nghĩa của tôi, ân cần “Trông cô không được khỏe. Chúng tôi đã ghi lại những gì cô nói và sẽ cố gắng, nhưng có lẽ cô nên về nghỉ, sáng mai quay lại đây sẽ bình tĩnh hơn”. Rồi thấy vẻ hoảng loạn của tôi, anh từ tốn: “Ngày mai khi cô trình bày rõ hơn, chúng tôi sẽ cấp một biên bản cảnh sát, có nó cô sẽ làm lại được hộ chiếu”, ngưng một chút, anh bảo “Tôi có Internet ở đây, cô có muốn email cho công ty bảo hiểm du lịch hay ai đó không?”

(còn tiếp)


... Trích "Đảo Evia và mùa thu Địa Trung Hải"

Chúng tôi đến Kymi, ngôi làng dễ thương như tên gọi, nằm phía đông bắc đảo Evia. Những con thuyền đánh cá không hổ danh là thuyền Hi Lạp, cũng sơn trắng thật xinh xắn neo dưới búi lau sậy um tùm hay thả bồng bềnh trên mặt nước trong xanh cạnh lưới cá vàng óng vắt lên bờ. Chúng tôi đi dạo ven biển, thỉnh thoảng lại bắt gặp lẫn trong thuyền đánh cá là rải rác những du thuyền đến từ Anh, trông lộng lẫy xa hoa đến nỗi trong một thoáng tôi tưởng tượng sẽ thấy các cầu thủ đội Chelsea rời thuyền bước xuống bờ bất cứ lúc nào. Tôi băng xuống mép nước, nơi đàn ngỗng trời đang nối đuôi nhau bơi thật êm ả trên mặt nước xanh phẳng lặng lấp loáng nắng, cúi nhặt một hòn sỏi lớn ném xuống nước. Thấy động đàn ngỗng tưởng thức ăn bơi lại. Nhận ra kẻ lạ ném sỏi chứ không phải thức ăn, con ngỗng đầu đàn quạt nước bơi về phía tôi, trông “giang hồ” khác hẳn vẻ hiền lành êm ả ban nãy, rồi lên bờ rượt tôi chạy tóe khói, vừa rượt vừa kêu rầm rĩ, như muốn nói cho chừa tật phá phách nha!

(còn tiếp)


Mua sách ở đâu
Hiện sách đã hết. Sẽ có thông báo về sách khi sắp tái bản, với bìa sách mới.


Copyright © 2006 by Ngo Thi Giang Uyen. All Rights Reserved. - Thiet ke web PAH
Chào mừng lượt truy cập thứ (671441)
Từ ngày 01 tháng 12 năm 2006